Lưu WAP | Gửi SMS |
Mary im lặng. Những hạt mưa nhỏ rơi trên mặt họ. Gió thổi mạnh lên, tung cả giấy, giây băng, làm các lều lung lay.
Chỉ giây lát, có mấy chiếc lều ngã sập. Táo, cam, lăn lông lốc, mưa nặng hạt. Mọi người thi nhau tìm chỗ núp, gọi nhau ơi ới. Jean kéo tay Mary vào một mái hiên, tay quàng vai nàng, âu yếm.
Mây đen kịt khắp trời, đường xá vắng tanh, mưa tạt vào mái hiên. Jean đứng quay lưng ra che mưa cho bạn. Anh tháo khăn cột tóc Mary, vuốt tóc nàng, rồi nâng mặt Mary lên, nhìn vào mắt nàng và cúi hôn nàng. Mary choáng váng một giây, nhưng nàng lại hất tay anh ra:
- Chúng ta trở về!
- Cô đòi về? Trên cái xe không mui trong lúc trời đất thế nầy? Lên dốc, gió sẽ lật xe mất, ở lại đi!
- Đừng nói chơi kiểu đó. Anh
đi lấy xe đi. Tôi đợi anh đây !
p>
- Đừng làm bộ. Về bây giờ sẽ ướt như chuột. Mary ! Cô cũng yêu tôi như tôi yêu cô, phải không?
- Anh nói vậy vì tôi là người giúp việc cho lữ quán Giao Mai...
- Bỏ lữ quán khốn nạn đó đi! Tôi yêu cô là yêu cô. Tôi không có bộ vó phong lưu, nhưng tôi yêu cô! Vậy không đủ ư? Ta cần có nhau ! Đừng giả vờ cứng rắn nữa... Yêu nhau là đủ...
- Đối với vài người thì đủ, nhưng tôi, rất tiếc tôi không thể...
- Hãy ở lại đêm nay với anh, Mary!
- Không! Không và không ! Thà tôi chịu ướt trên xe!
- Tim cô như đá rắn. Rồi cô sẽ hối cho mà xem. Tôi sẽ mua cho cô cái nhẫn, nếu cô muốn...
- Tôi chỉ muốn về. Nếu quả anh yêu tôi, hãy cho tôi về.
- Đành vậy, chờ đó, tôi đi lấy xe.
Jean cúi đầu, chạy ra giữa mưa, mất hút sau dãy phố lầu. Mary nép sát vào mái hiên. Nàng biết trở về lúc nầy là điên: 11 dặm với chiếc xe trần, giữa gió mưa. Nhưng ở lại với Jean ư? Nàng không thể, tuy nàng cảm động nghĩ đến anh... Có thể nàng yêu Jean! Nhưng nàng không điên rồ đến thế. Nàng không muốn lệ thuộc Jean. Nàng biết tự trọng...
Nàng nóng ruột, không
đứng đợi nữa, men dọc theo mái
hiên tìm Jean. Nàng đến chỗ gửi
xe, qua khe cửa, Mary thấy trống
trơn. Nàng gõ bừa vào nhà bên
cạnh. Có tiếng mở khóa canh
cách rồi tiếng càu nhàu:
p>
- Hỏi gì vào giờ nầy? Không có gì cho ăn đâu.
- Tôi không xin ăn, tôi tìm một người bạn, anh ta gởi xe đây.
- Xin lỗi cô, anh ta có đến và đi hơn 20 phút rồi, có vẻ vội lắm. Hình như đi với tên bồi quán "Nai Trắng" thì phải. Cô nên lại đó hỏi coi.
- Cảm ơn ông.
p>
Nàng nói và hấp tấp đến quán "Nai Trắng". Bụng thắc mắc, không biết Jean đến đó làm gì? Có thể ông ta lầm. Nhưng nàng còn biết đi đâu, cứ đến đó xem sao.
Bên trong đèn sáng rỡ, chả thấy xe ngựa của Jean đâu. Hay Jean bỏ về một mình? Không có lý nào. Nàng đẩy cửa bước vào, nhiều tiếng cười rộ khi thấy nàng. Tên bồi chạy đón, Mary nói liền:
- Tôi tìm Jean Merlyn. Xin ông hỏi dùm cho.
Tên bồi gật đầu, bước vào
trong, Mary bỗng lạnh người khi
thấy gã mắt lươn và ông bạn
hắn. Nàng linh cảm chuyện bất
lành. Tên bồi trở ra, dấm dẳn:
p>
- Chiều nay đông khách quá, tôi không thể biết ai là Jean Merlyn.
Mary không kịp có thái độ gì thì tên mắt lươn tiến lại:
- Nếu cô định tìm tên bán ngựa thì tôi biết, (gã cười khả ố) cách đây 10 phút nó bị buộc lên xe. Cô biết chuyện ngựa đen, há? Ngựa quí mà!
Mọi người cười vang. Mary bình tĩnh hỏi:
- Ông biết họ đi đâu không?
- Rất tiếc, mà gã
cũng không nhắn gì cả. Tối rồi,
quên tên đểu đi, cô ạ ! Vô đây, ăn
réveillon với tôi cho vui!
p>
Mary quày quả đi ra. Trận cười khả ố như đuổi theo nàng. Thế là hết! Không biết tên trộm ngựa có bị treo cổ như sát nhân không? Tội nghiệp Jean quá!
Thành phố tối om,
buồn bã. Mary bước tràn không
kể gió mưa, lòng tan nát...
p>
Bỗng một cái xe lên dốc, ngược chiều với nàng, trông như con nhện khổng lồ. Như kẻ chết đuối gặp thanh ván trôi gần, Mary bám lấy. Cô chạy theo, kêu to:
- Ông đi đâu? Có chở ai không?
Phu xe lắc đầu, giục ngựa nhanh hơn, nhung đột nhiên, một bàn tay rắn chắc đặt lên vai cô gái:
-
Mary Yellan! Cô đi đâu trong đêm
Giáng Sinh một mình thế nầy?
p>
Giọng nói êm ái, quen thuộc, gương mặt trắng, mái tóc trắng, cặp mắt thủy tinh của linh mục phó xứ Altarnun hiện ra.
Chúa ơi! Đó không
phải phép mầu của Chúa sao?
p>
Trong xe
tranh tối, tranh sáng, cha phó
với nét mặt thanh tú, mũi hơi
quặp như mỏ chim, môi mỏng và
mím chặt. Giọng êm ru:
p>
- Lần nữa, cô gặp tôi, ướt như chuột. Cởi áo choàng ra và cả vớ nữa, trong xe không gió, Mary ạ ! Lấy khăn khoác vào cho ấm!
chuong 7 phan 3 tiep 1=>>