Lưu WAP | Gửi SMS |
- Chắc. Nếu đúng là hắn thì không được làm hắn sợ. Sự hiện diện của 1 cảnh sát mặc sắc phục trong nhà hắn sẽ khiến hắn kích động. Tôi không muốn gặp bất cứ rủi ro nào. Tôi sẽ đặt cho hắn vài câu hỏi chung chung, chủ yếu là về cái ao, xem hắn có nghe thấy gì không, thế thôi. Tôi chỉ muốn gặp hắn, đánh giá hắn.
Cảnh sát trưởng miễn cưỡng chấp nhận.
- Vào vị trí, thanh tra Brolin ra lệnh, và nhất là chỉ can thiệp khi tôi yêu cầu.
Cả 4 cảnh sát mặc sắc phục
tỏa vào rừng để bao vây căn nhà.
Brolin đợi 1 lát rồi bắt đầu lên
đường. Anh tới đích sau gần
năm phút. Căn nhà chính khá
nhỏ, chỉ có 1 tầng, với nhiều cửa
sổ được che bằng những tấm
rèm dày khó xác định màu vì đã
bị bụi bẩn biến thành màu xám.
Một gian xưởng sát cạnh nằm
bên trong bức tường phủ đầy
dây leo có gai và dương xỉ.
Xưởng không rộng nhưng có lẽ
khá sâu, không hề có cửa sổ, chỉ
có 1 cửa ra vào với 2 cánh đang
hé mở, từ đó vọng ra tiếng nhạc
day dứt. Bên sườn phải của ngôi
nhà có 1 chuồng chim to được
làm thủ công, trong đó có 1 đôi
chim cắt lông nâu đang chăm
chú quan sát viên thanh tra trẻ.
Brolin lướt nhanh qua trước đôi
chim săn mồi rồi đi vòng quanh
chuồng. Anh liếc nhanh 1 vòng
quanh ngôi nhà, nhưng không
thấy chiếc xe nào cả. Anh lưỡng
lự 1 lát rồi tiến về phía cánh cửa
nhà xưởng đang hé mở.
p>
***
p>
Juliette cảm thấy tim đập dồn dập nhưng cô không thể phát ra tiếng kêu gào. Hắn lại gần cô kèm theo nụ cười tươi trên khuôn mặt.
- Đừng lo, đầu tiên rất đau, nhưng sau đó tôi biết cách chăm sóc em...
Cô cảm thấy bàn tay thô kệch của hắn vuốt ve mông cô qua quần jean. Khóa kéo trên bộ áo liền quần của hắn đã kéo xuống 1 nửa, để lộ phần ngực vạm vỡ.
Hắn luồn 1 tấm ván xuống dưới cổ tay cô gái, người cô run lên bần bật.
- Như thế, để lưỡi dao không bị hỏng vì chém xuống nền, hiểu không?
Đầu Juliette quay cuồng vì quá sợ hãi, cô cảm thấy tâm trí cuồng loạn.
- Lưỡi
dao đẹp thế! Hắn thốt lên với vẻ
ngưỡng mộ kiểu trẻ con.
p>
Rồi hắn vung con dao dài lên. Mắt hắn lồi ra khỏi hốc mắt, lóe sáng ngàn ánh lửa tức giận và điên cuồng kinh hoàng.
Juliette cố hết sức thét lên còn lưỡi dao chém vào không khí.
Nhanh như chớp.
Chết người.
Cô nằm trên nền nhà xưởng rùng rợn này và 1 thứ chất lỏng nóng ấm chảy trên cánh tay cô. Nhưng cô thậm chí không thấy đau.
Sau đó, Juliette không bao giờ nhớ được mình đã nghe thấy rõ 1 tiếng nổ.
Trong trí nhớ của cô chỉ còn lại âm vọng của 1 tiếng sấm khủng khiếp.
Cô đánh bạo mở mắt
và thấy hắn nằm sõng xoài cạnh
vũ khí của hắn. Một phần hộp sọ
của hắn bị mất. Chính máu của
hắn đang chảy trên tay cô. Cô cử
động bàn tay: vẫn nguyên vẹn.
p>
Juliette không hiểu chuyện gì diễn ra quanh mình. Có tiếng bước chân vội vã, rồi những lời thốt lên kinh ngạc, tiếp đó là những tiếng kêu, tiếng đám đông hoảng hốt vọng đến từ xa.
Thứ duy nhất mà cô còn nhớ
được là giọng nói trầm và đáng
tin cậy khiến trái tim cô ấm lại:
p>
- Đừng sợ gì nữa, tôi là cảnh sát... Những thứ khác chìm trong nước mắt và vô thức.